Bẹnh lại tái phát
Một bệnh nhân đến phòng khám da liễu:
- Thưa bác sĩ, tôi bị ghẻ!
- Anh hãy thử tự điều trị bằng cách tắm kỹ xemsao.
Tháng sau, người bệnh lại đến, vừa gãi vừanói:
- Không khỏi, thưa bác sĩ.
- Thế anh đã tắm kỹ chưa?
- Dạ, tôi cũng đã thử, nhưng ngừng điều trị mộttháng thì tái phát.
Sứ tàu khiếp vía
Vua quan "Thiên triều" vốn quen thói kiêu ngạo. Năm ấy, được tin sứ nhà Thanh khét tiếng hống hách sắp sang nước ta, vua Lê chúa Trịnh tỏ ý lo ngại. Tin vào tài ứng đối của Quỳnh, triều thần giao cho Trạng giữ việc tiếp sứ. Trạng cho dựng một ngôi quán nhỏ bên bờ sông cái, xin vua triệu bà Điểm ra đó ngồi bán hàng. Còn mình tự quản một chiếc đò, nhận đón chở sứ bộ qua sông.
Mấy tên trong sứ bộ Tàu vừa đến nước ta, qua ngôi quán bà Điểm, nhác trông thấy cô hàng nước xinh tươi óng ả, liền thả lời bỡn cợt. Một tên líu lo đọc bâng quơ: "Nam bang nhất thốn thố bất tri kỷ, nhân canh!" (nghĩa là: Một tấc đất nước Nam không biết bao nhiêu người cày). Yý nói mỉa bà hàng nước lẵng lơ.
Bà Điểm đang nhai trầu, nhổ toẹt một bãi nước cốt xuống đất, nói trống không: "Bắc triều chủ đại phu giai đo thử đồ xuất" (nghĩa là: Bọn quan to, ông lớn ở nước phương Bắc đều từ chỗ ấy mà chui ra cả).
Câu đối lọt vào tai bọn sứ bộ, chúng giật mình, câm họng. Dè đâu chị hàng bán nước mà tài học siêu việt đến thế.
Đến lúc xuống đò, Quỳnh đã mặc giả làm chú lái, cầm sào đợi sẵn ... Đò ra giữa sông, một tên trong đoàn sứ bộ Tàu hổng ruột, lỡ xổng ra một tiếng "bùm". Hắn đã không biết sượng mặt, còn đọc một câu chữa thẹn lếu láo :"Lôi động Nam bang" (Sấm động nước Nam).
Trạng Quỳnh đang cầm chèo. Liền đứng vạch quần đái vòng cầu câu xuống nước mà nói: "Vũ quá Bắc hải" (mưa qua bể Bắc).
Từ đó, cả bọn Ngô ngông bấm nhau ngồi im thin thít. Khiếp vía là phải. Mới gặp chị hàng nước, anh lái đò, "Thiên triều" đã lúng túng đến không biết đối phó thế nào.
Một người đàn ông khôn ngoan
Một mình là một từ mà chính tôi không tài nào hiểu nổi trước khi tôi đến làm cho ông Green. Ông Green là chủ bút một tờ báo địa phương tốt bụng, nhưng có cái tật hay nói một mình. Một hôm, một người bạn ông đến chơi và hỏi ông tại sao lúc nào cũng nói một mình như thế? Ông nói:
- Có hai lý do chính đáng. Thứ nhất tôi thích nghe một người khôn ngoan nói. Thứ nhì, khi tôi nói mà có được một thính giả thông minh thì thật là một niềm sung sướng.